SasuNaru Club (SNC).
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.



 
Trang ChínhGalleryLatest imagesTìm kiếmĐăng kýĐăng Nhập

Share | 
 

 Hãy đọc và suy ngẫm!!!

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Go down 
Tác giảThông điệp
moko_choco
Shinobi
Shinobi
moko_choco

Warning :
Hãy đọc và suy ngẫm!!! Empty1 / 1001 / 100Hãy đọc và suy ngẫm!!! Empty

Status : Evil
Clan : No Clan
Sex : Nữ Zodiac : Gemini
Tổng số bài gửi : 176
Ngày tham gia : 15/07/2009
Tuổi : 25
Tiền đồng : 5908
Danh tiếng : 2

Hãy đọc và suy ngẫm!!! Vide
Bài gửiTiêu đề: Hãy đọc và suy ngẫm!!!   Hãy đọc và suy ngẫm!!! I_icon_minitime2011-04-21, 18:29

Đây là một bài mình tình cờ đọc được bên blog của bạn Toujifuu
___________________

Sau đây là trích dẫn:

Tôi tình cờ đọc được lá thư này trên 1 blog của 1 bạn tên Nhật Duy Giang nhưng kh6ng biết nguồn của tác giả lá thư này.
nhưng tôi nghĩ nhưng bật phụ huynh nên đọc và nhìn lại chính mình
1 lá thư gửi nhà văn Bùi Anh Tấn.

“Nhà văn Bùi Anh Tấn thân mến!
Một sự tình cờ qua đọc báo Tuổi trẻ Chủ nhật ra ngày 23 tháng 12 năm 2001 mà được biết cháu (xin mạn phép cho tôi gọi nhà văn là cháu, bởi qua báo tôi được biết cháu chỉ bằng tuổi con trai thứ của tôi. Gọi bằng ông hay anh thì kiểu cách quá, không thật, do vậy xin cháu đừng phiền cho phép tôi được gọi bằng cháu).

Nhà văn thân mến!

Việc đầu tiên sau khi đọc báo xong là tôi lập tức đi tìm mua cuốn tiểu thuyết của cháu. Chẳng biết làm sao mà các nhà sách đều hết sạch cuốn sách này, tôi điện thoại hỏi NXB CAND nhưng họ cũng cho biết là hết sách rồi. Quá buồn, may sao trời thương, có một người bạn đã mua trước đó và vì thế mà đã cho tôi mượn cuốn tiểu thuyết Một thế giới không có đàn bà của cháu để đọc. Tôi rất thích cuốn tiểu thuyết của cháu viết, hay và có nhiều vấn đề để cho tôi suy nghĩ lắm. Tuy nhiên, nói thật cháu đừng buồn, cũng có những đoạn tôi chưa thích và chưa thật hài lòng với cách đặt vấn đề của cháu. Tôi, một người suốt đời chỉ làm việc liên quan đến máy móc mà nay lại vặn vẹo chuyện văn chương với một nhà văn thì quả là nực cười, cháu đừng giận nhé. Bây giờ tôi xin nói về vấn đề mà tôi muốn trao đổi cảm tưởng với cháu sau khi đọc cuốn tiểu thuyết này. Trước hết cháu có ngạc nhiên không khi có một “ông già” hơn sáu mươi tuổi như tôi lại bàn về chuyện đồng tính, hay là ông ta cũng có vấn đề? Cháu đã nghĩ vậy chưa?

Nhà văn thân mến!

Tại sao tôi lại phải viết lá thư này cho cháu để nói về chuyện của những người đồng tính? Thật ra tôi có một nỗi đau trong gia đình, nỗi đau mà cho đến tận bây giờ tôi lẫn các con tôi đều tránh nhắc đến, bởi đau lòng lắm cháu ạ. Trái tim già nua của tôi luôn nghẹn ngào đau đớn mỗi khi nhớ lại chuyện cũ. Chính vì thế mà qua lá thư này tôi muốn được cung cấp thêm cho cháu một ít tư liệu nào đó để cho cháu viết và cũng như để cho những bậc làm cha mẹ nào nếu có lỡ rơi vào hoàn cảnh trớ trêu như tôi thì cũng xin hãy bình tĩnh mà xử lý, hãy lấy câu chuyện đau lòng của tôi để làm bài học kinh nghiệm.

Tôi nguyên là bộ đội thuộc binh chủng Hải quân, sau 1975 thì do yêu cầu của công việc mà cấp trên đã cho tôi chuyển sang một xí nghiệp đóng tàu ở một tỉnh miền Tây. Tôi làm giám đốc, công việc chủ yếu là dưới tỉnh, đôi ba tuần mới về Thành phố một lần (vợ con tôi từ ngoài Bắc đã chuyển vào Thành phố.

Chúng tôi có bốn đứa con trai, con trai út của tôi sinh sau năm 1975. Sau khi thằng út ra đời được mấy năm thì vợ tôi qua đời vì bị ung thư, thật là đau đớn. Lúc này hoàn cảnh tôi gặp nhiều khó khăn vì không ai chăm sóc các cháu, bên ngoại thì ở tuốt ngoài Bắc quá xa và cũng neo người. Gia đình bên nội thì ông bà đã mất từ trước giải phóng, anh chị tôi ai cũng bận bịu việc gia đình nên chỉ có thể lên Thành phố phụ giúp ít bữa rồi về. Sau đó một thời gian, tôi làm đơn trình bày và được lãnh đạo chấp thuận cho tôi chuyển từ dưới tỉnh về Thành phố để tiện cho việc chăm sóc con cái, nhất là thằng út còn quá nhỏ.

Tôi về làm phó giám đốc của một công ty vận tải đường sông pha biển thuộc Bộ đóng tại Thành phố. Có tôi, cuộc sống của các con sau những chông chênh mất mẹ rồi cũng dần đi vào ổn định. Các con trai tôi lớn lên, đều ngoan, học hành đàng hoàng và hai đứa lớn sau khi tốt nghiệp ra trường có công việc thì đều có người yêu và ngấp nghé chuyện vợ con, tôi rất hài lòng. Riêng thằng út vẫn đi học. Trong mấy đứa con, phải nói đứa mà tôi dành nhiều tình cảm thương yêu nhất vẫn là thằng út, nó sinh ra khi đất nước còn nhiều khó khăn ăn khoai sắn độn cơm, rồi sau đó lại sớm mồ côi mẹ, cho nên nói thật tôi thương nó lắm, không phải tôi mà các anh của nó cũng vậy, tôi vẫn thường nói là sau này nếu về hưu thì nhất định là sẽ ở với vợ chồng thằng út thôi. Cả gia đình tôi dành hết tình thương cho thằng út, và nó là một thằng bé trắng trẻo, đẹp đẽ, hiền lành mà rất ngoan.

Tuy nhiên cũng vì sợ con mình hư nên tôi đã giám sát nó chặt chẽ, mọi thời gian sinh hoạt đều có thời khóa biểu đàng hoàng và nhất thiết phải là vậy. Vì công việc nhiều nên có những lúc tôi không rảnh thì hai thằng anh phải trông em thay tôi. Tất nhiên mấy đứa anh cũng thương em và đôi lần chúng cũng phản ứng cách dạy dỗ của tôi, nhưng không hề làm thay đổi ý định của tôi một khi đã quyết rồi. Tôi quy định cụ thể với con ngoài giờ học thì phải làm gì, đi đâu, chơi với ai cũng do tôi quyết định và thậm chí bạn của con tôi cũng chỉ cho cháu quan hệ với những đứa mà tôi cảm giác có thể tin cậy được.

Có lẽ vì thương con quá mà tôi đã không nhận ra rằng mình đã quá khắt khe đến vô lý với con trai mình. Tôi đã cấm đoán và lấy đi của con sự hồn nhiên của tuổi thơ mà đáng ra con tôi được hưởng. Có lẽ vì thế mà con trai út của tôi lớn lên là một thằng bé rụt rè, ít nói, nhút nhát. Hầu như sau khi đi học về là cháu chỉ quanh quẩn trong nhà, rất ít bạn bè và cũng rất ít giao tiếp với ai. Nó sống lặng lẽ và thầm lặng như một cái bóng trong nhà. Tiếc rằng tôi lại không nhận ra điều đó, mỗi khi đi làm hoặc công tác về thấy con ở nhà là tôi hài lòng lắm. Do sau này tôi đã trở thành Giám đốc của một công ty vận tải đường biển lớn nên vật chất rất khá và vì thế mà tôi chẳng tiếc tiền mua sắm bất kỳ thứ gì cho con nếu cháu thích, thậm chí cháu không muốn tôi vẫn mua đem về. Mỗi chuyến đi công tác nước ngoài hoặc ở Hà Nội về là bao giờ tôi cũng ôm hàng lô hàng lốc quà, trò chơi về cho con dù sau này con trai út của tôi đã trở thành một chàng trai thanh niên nhưng trong mắt tôi nó vẫn là một đứa bé và tôi vẫn cho quà. Được cái là con trai út của tôi rất ngoan, học rất giỏi nên cũng an ủi phần nào cho trái tim trống vắng của tôi mỗi khi nhớ đến người vợ đã qua đời.

Là đàn ông tính thô, vụng, công việc lại nhiều nên sự quan tâm của đối với con chỉ chủ yếu là cấm đoán những việc (mà theo tôi là những điều không được và không nên làm) cũng như phủ lên con sự thoải mái của vật chất và cho rằng thế là đủ, là được. Tôi đâu có biết rằng điều mà con trai út tôi thật sự khát khao thèm muốn đó là sự quan tâm chăm sóc của cha và các anh về tình cảm thật sự.
Lúc này hai đứa lớn đã lập gia đình và ở riêng, trong căn nhà rộng lớn của tôi nay chỉ còn có ba cha con và một bà giúp việc. Tôi thì vì công việc nên đi suốt, thằng thứ ba cũng đã ra trường, có việc làm và chúi mũi vào chuyện yêu đương của nó, và cũng đang làm hồ sơ để đi du học, chỉ còn đứa con út bé bỏng của tôi sống trong cô đơn thầm lặng, sau này xem nhật ký của con tôi mới biết điều đó. Rồi con trai út của tôi thi đỗ đại học hạng xuất sắc, phải nói tôi rất hạnh phúc vì điều ấy, tôi có dự tính cho cháu nó đi du học ở một nước châu Âu nào đó nhưng rồi lại do dự vì thương con, sợ nó còn nhỏ qua xứ người không ai chăm sóc lại khổ.

Cuối cùng sau khi bàn bạc với mấy anh nó chúng tôi quyết định thôi cứ để nó học xong hai năm đại cương rồi cho đi du học cũng chưa muộn, lúc này cần tập trung lo cho thằng thứ ba đi du học trước đã và thế là sau đó thằng thứ ba đã đi du học tại Anh, vậy là nay chỉ còn hai cha con chúng tôi.

Nếu cứ như thế thì đâu có gì đáng nói phải không thưa nhà văn?
Vào cuối năm thứ nhất con trai út tôi đang học đại học thì đã xảy ra một chuyện mà tôi chưa bao giờ ngờ tới. Một lần bà giúp việc cho gia đình, nhân tôi đang nghỉ ở nhà đã xin được nói chuyện với tôi. Bà ấy ngập ngừng một hồi rồi nói, theo bà ấy thì dạo này hình như con trai út thỉnh thoảng có gì đó lạ lắm. Tôi bật dậy hỏi gắt, chuyện gì? Ma túy xì ke hay đua đòi trai gái dẫn về nhà làm bậy… Bà ấy lắc đầu. Rồi khi nghe bà ấy kể lại, tôi chới với muốn té xỉu, con trai tôi là một kẻ đồng bóng.

Lúc đầu tôi giận quá, tính quát cho bà giúp việc một trận, làm gì có chuyện bậy bạ đó, nhưng kìm được. Đây là một phụ nữ đàng hoàng, thật thà, bà ấy ở với gia đình tôi hơn chục năm nay từ khi vợ tôi mất, gắn bó với chúng tôi như ruột thịt. Tôi hiểu bà ấy tuy là người dưới quê, ít học nhưng là người thật thà, nhất định không nói bậy bao giờ và như vậy, quả thật đã xảy ra điều gì đó với con trai út của tôi.
Theo lời bà giúp việc thuật lại, từ ngày con trai tôi vào đại học thì thỉnh thoảng có một vài bạn trai đến nhà chơi. Nếu là bạn bè bình thường thì quá tốt, đằng này, theo bà cho biết chúng nó có những sinh hoạt và làm những việc chẳng giống ai. Trước kia khi thằng anh thứ ba còn ở nhà nên chúng nó có nhưng giấu, còn từ khi thằng anh đi du học rồi, tôi thì đi vắng tối ngày, bà giúp việc thì suốt ngày quanh quẩn dưới bếp và thế là chúng nó ngày càng công khai hơn. Từ chuyện này sang chuyện kia…

Bà giúp việc lắc đầu quầy quậy khi nói lại. Bao lâu rồi, bà ấy thú nhận, thật ra từ những năm cuối cấp 3 là bà ấy đã thấy con trai út tôi có nhiều biểu hiện không bình thường khi có những thằng bạn trai đến nhà chơi, thậm chí có lần bà ấy còn bắt gặp, nhưng đã giấu không kể cho tôi và các anh của nó biết. Theo suy nghĩ đơn giản của bà thì chắc đó cũng chỉ là những trò đùa vui của mấy đứa trẻ mới lớn. Thế nhưng đến nay thì bà giúp việc nhận thấy con trai út của tôi ngày càng có những biểu hiện rõ ràng về chuyện ấy với bạn trai của nó và bà cũng hiểu rằng nếu không nói ra cho tôi biết thì chắc rằng con tôi sẽ sa đà hư người.

Hôm ấy thật ra tôi ở nhà là chuẩn bị tài liệu cho cuộc họp quan trọng ngày mai, thế nhưng khi nghe chuyện của bà giúp việc thì tôi đã thừ ra rất lâu, chẳng làm được gì cả và phải điện vào công ty cử đồng chí phó giám đốc đi thay tôi. Té ra tôi đã hiểu về con trai út của mình quá ít, thế mà bao nhiêu lâu nay tôi vẫn tự hào rằng mình là người thương yêu gần gũi con nhất. Thú thật với cháu nhà văn, chuyện về những thằng đàn ông đồng bóng hay pêđê gì đó tôi không có rành và thật ra mà nói là tôi rất ghét ba cái thứ đó. Đã là đàn ông thì phải cho ra đàn ông chứ đừng có là cái thứ eo éo đó, thật đáng bực mình. Đời tôi xông pha chiến trường từ Nam chí Bắc, nhiều lần vào sinh ra tử, là thương binh, giáp mặt với quân thù sống chết nhiều lần, đấy mới là đàn ông. Tôi tâm niệm, đã là một người đàn ông chân chính thì phải biết phấn đấu vươn lên, cống hiến cho đất nước, lập nên công danh sự nghiệp. Đàn ông là phải cứng rắn cho xứng là nam nhi chi trí chứ làm sao lại có cái loại đàn ông nửa này nửa kia? Phải chăng đó là sự suy đồi về đạo đức đáng báo động của lớp thanh thiếu niên trẻ hiện nay? Chúng ta đã quá thương và nuông chiều con cái nên chúng nó hư.

Càng nghĩ tôi càng giận dữ.

Khi con trai út của tôi đi học về là lập tức tôi lôi ngay nó vào buồng làm việc của mình. Nhìn thằng con trai đứng trước mặt, trời ơi, cao trắng, mặt mũi phân minh, đẹp và khỏe mạnh biết bao, thế mà tại sao… Tôi giận điên lên vì tức và tiếc cho con trai của mình, tại sao lại đổ đốn đến như vậy?

Nó đứng chết trân khi nghe tôi hỏi. Khi tôi gặng hỏi đến lần thứ ba, thứ tư gì đó thì nó cúi gằm đầu và lí nhí trả lời, con cũng không biết tại sao nữa ba ạ, nhưng sự thật là như vậy. Trời đất xung quanh tôi như quay cuồng sụp đổ. Trước đây tôi vẫn hy vọng mong manh rằng bà giúp việc già rồi nên lẫn nói bậy, nhưng nay thì… Hai mươi năm nuôi dạy con nên người, chăm bẵm thương yêu như vàng ngọc, lần đầu tiên trong đời mình tôi đã bạt tai con trai út của tôi.

Thà rằng nó cứ nói dối, cứ gieo vào tim tôi một sự lừa dối nào đó để cho tôi tự an ủi chính mình rằng con tôi vẫn là con tôi, nó không bị gì hết còn hơn là nó quẳng thẳng vào mặt tôi sự phũ phàng ấy. Tại sao, tôi hét lên, nó vẫn cúi đầu im lặng. Giận quá tôi vồ lấy cây thước kẻ lớn để trên bàn và vụt túi bụi vào nó. Con tôi đứng trơ ra chịu đòn, không khóc hay kêu la van xin gì cả, thái độ ấy càng làm cho tôi giận điên lên và chỉ muốn giết nó ngay tức khắc. Chỉ đến khi bà giúp việc xô cửa chạy vào ôm lấy con tôi đỡ đòn cho nó thì tôi mới chịu buông và bà ấy đưa nó về buồng. Thật hổ thẹn và buồn quá nhà văn ạ, ngay sau đó tôi bỏ lên cơ quan, kêu mấy anh em kiếm cho ít đồ nhậu và uống say rồi ngủ tại công ty đêm đó. Lần đầu tiên thấy giám đốc của mình như vậy, anh em ngạc nhiên lắm nhưng không dám hỏi.

Sáng hôm sau, thằng con lớn qua công ty cho tôi biết, đêm qua thằng út đã bỏ nhà đi mất, bà giúp việc mới điện cho biết. Rồi thằng thứ hai hay chuyện cũng tới công ty tôi, thú thật chuyện của thằng út thì mấy cha con tôi chẳng ai hay biết gì và đều bị choáng vì chuyện ấy. Chúng tôi, những người đàn ông đàng hoàng không thể hiểu nổi chuyện này, đây là một sự xúc phạm hay nói cách khác là một sự xỉ nhục gia đình chúng tôi. Trời ơi thà nó xì ke ma tuý thì còn đưa đi cai nghiện, đua đòi trộm cắp trai gái gì đó thì còn giáo dục được, chứ còn là cái thứ ông bà lằng nhằng này thì làm sao…

Cả mấy cha con chúng tôi ngồi bứt tóc bứt tai mà không hiểu nổi tại sao nó tệ đến cỡ vậy. Nhục nhã không thể chịu nổi. Gần một tuần thông qua bạn bè dò hỏi cuối cùng thì các con tôi cũng phát hiện ra là thằng út đến ở chung với một thằng bạn trai khác và chúng mướn nhà ở phường 19 quận Tân Bình. Và chúng tôi cũng biết thêm là nó với thằng bạn này có trò yêu đương quỷ quái gì đấy từ hồi học cấp 3 lận, sau này vào đại học thì nó và thằng kia vẫn tiếp tục. Phải ngăn chặn ngay, tôi lệnh cho các con tôi phải gấp rút hành động. Việc đầu tiên là phải đánh gục cái thằng nhân tình đồng bóng kia của nó, tách chúng nó ra, đưa thằng út về nhà và tôi cho người làm gấp thủ tục cho nó đi du học ngay.

Sau khi thu thập đủ tài liệu, qua các quan hệ quen biết riêng của tôi, một tối, đích thân thằng anh hai đi cùng Công an phường đến căn nhà mà hai đứa chúng nó đang ở, lập biên bản về việc cư trú không khai báo, đưa về Công an phường và thả ra. Tối đó khi đưa nó về, tôi buồn quá ngồi uống rượu một mình, mặc cho anh chị nó xúm lại khuyên giải. Thương con thì tôi thương quá, tôi chỉ sợ mình thấy nó, nhớ chuyện nó bỏ nhà đi thì tôi lại điên lên đánh con, mà như thế tôi đau lòng lắm. Nhớ lần trước đánh con mà đến giờ vẫn thấy xót xa nên tôi đành nén giận tránh mặt. Một lát thì thằng anh hai, thằng ba cùng các con dâu qua gặp tôi thưa chuyện là thằng út muốn gặp tôi để xin lỗi. Ôi nhìn con mà lòng tôi thắt quặn đau vì thương, chẳng hiểu làm sao mà con trai của tôi lại dính vào cái trò quỷ quái này chứ?

Tôi không hiểu. Con trai út của tôi quỳ trước gối tôi khóc và xin lỗi vì đã làm cho cha và các anh phải bận bịu vì nó, nó xin tất cả chúng tôi tha thứ. Làm sao tôi có thể giận đứa con yêu quý của mình được, dĩ nhiên là tôi đồng ý. Thế nhưng đến khi nó xin tôi và các anh chị đừng làm lớn chuyện về thằng bạn nó, đừng bêu xấu thằng kia ra trước trước trường cũng như gia đình. Nó hứa là từ nay sẽ không quan hệ với thằng kia, ngoan ngoãn chờ làm thủ tục để đi du học theo ý của cha và các anh, chỉ xin cha và các anh tha cho thằng bạn của nó. Khi nghe đến đấy tôi đã đùng đùng nổi giận. Té ra nói đi nói lại, cuối cùng vẫn là nó lo cho thằng kia, chẳng qua nó xin chúng tôi tha thứ và chấp nhận tất cả những điều kiện của gia đình là cũng vì thằng bạn đáng ghét kia mà thôi. Tôi quát tháo chửi bới rất dữ và cũng vì lúc đó tôi đã có hơi men rồi.

Chúng tôi quyết định nhốt nó vào trong buồng riêng và phân công một đứa anh giám sát chặt. Sáng hôm sau đích thân tôi đến trường con tôi đang học, gặp Ban giám hiệu để “tố cáo” thằng kia. Lúc đó tôi chỉ nghĩ làm sao để cho nhà trường kỷ luật thằng bạn pêđê của con tôi vì tôi cho rằng, chắc là nó thấy con tôi có tiền bạc nên đã tìm mọi cách dụ dỗ con trai tôi. Cần phải ngăn chặn ngay việc lại, phải trừng trị. Ban giám hiệu nhà trường rất ngỡ ngàng khi nghe tôi nói, họ hứa sẽ gọi thằng kia lên, bắt nó viết kiểm điểm.
Tuy nhiên ông hiệu trưởng cũng khuyên tôi hãy bình tĩnh, về việc này theo ông cũng không có gì đáng gọi là nghiêm trọng lắm, nên có biện pháp giáo dục là hơn. Tôi không đồng ý quan điểm ấy, tôi cho biết, nếu nhà trường không giải quyết rốt ráo chuyện này thì tôi sẽ làm đơn tố cáo gửi đi các nơi.
Thật ra lúc ấy trong thâm tâm của tôi với lòng ích kỷ chỉ muốn làm ầm ĩ chuyện này lên để thằng bạn của con trai tôi sợ, mất mặt và lánh xa con tôi. Riêng con tôi đằng nào thì nó cũng sắp đi du học rồi nên cũng chẳng sợ tai tiếng gì nữa. Cũng trong thời gian ấy, mấy đứa con trai lớn của tôi đã đến nhà bố mẹ thằng kia để nói chuyện, rất căng thẳng và cũng phải nói thật, đấy là một gia đình gia giáo, họ cũng bị bất ngờ và rất xấu hổ về chuyện này. Nói chung là chúng tôi muốn làm to chuyện này lên.

Cuối cùng thì chuyện này đã lan khắp trường, điều chúng tôi muốn đã đạt, thằng bạn của con trai tôi vì bị xấu hổ với bạn bè, lại bị nhà trường kiểm điểm, chưa kể là bị cha mẹ rầy la nên nó đã bỏ học đi đâu không ai biết. Thú thật, khi biết tin tôi rất thấy hả hê trong lòng nhưng mặt khác cũng thấy áy náy vì hình như mình tàn nhẫn quá. Tôi dặn mọi người giấu kỹ chuyện này không cho con trai út của tôi biết.

Trong thời gian này chúng tôi giám sát nó rất chặt chẽ, vì sợ nó trốn đi nữa, tối nào chúng tôi cũng có người vào ngủ chung với nó và trò chuyện. Nhưng nó né tránh, câm lặng khi gặp chúng tôi. Kệ, tôi vui vẻ nghĩ rằng chắc rồi nó cũng sẽ nguôi ngoai. Và tôi cũng không cho nó đi học nữa, ở nhà học ngoại ngữ để chuẩn bị cho việc đi du học, mặt khác tôi đốc thúc làm giấy tờ thật nhanh, phí tổn bao nhiêu tôi cũng sẵn sàng miễn là con tôi đi càng nhanh càng tốt, qua sớm trước dăm ba tháng cũng được. Nó cần phải tránh xa Thành phố lúc này.

“Ba ơi, từ sau khi mẹ mất đến nay con đã được ba và các anh thương yêu chiều chuộng, nhưng chẳng ai thật gần gũi để hiểu con cả, con là một thằng bé cô đơn. Càng lớn lên thì con càng ngày càng phát hiện ra hình như trong con có điều gì đó không bình thường nhưng lại không biết nói cùng ai hiểu, giúp đỡ. Đó là những nỗi khát khao rất không bình thường và con không biết làm sao để thoát ra khỏi nó. Con đã suy nghĩ, đấu tranh rất nhiều với điều ấy và con thấy hổ thẹn vì sợ ba và các anh biết sẽ buồn. Thế đấy, nhiều lúc con thấy quá mệt mỏi vì cứ phải sống che giấu dưới một mặt nạ là người khác.

Đôi lúc con đã nghĩ hay là hãy bỏ đi đâu thật xa, đến một nơi chẳng ai biết mình là ai và sẽ sống như chính mình? Nhưng con biết ba rất thương con, từ khi không còn má, có lẽ con trở thành tình yêu duy nhất của ba vì thế lẽ nào con lại làm cho ba buồn. Thế là con đành phải âm thầm chịu đựng một mình trong căn nhà rộng lớn của mình, nhất là từ khi anh ba đi du học, nhà vốn vắng vẻ lại càng vắng hơn, ba thì đi hoài, những tối chẳng biết làm gì, con cứ đi lang thang từ căn buồng này sang căn buồng khác, mở tivi, VCD… ngồi trơ mắt nhìn rồi ngắm hình mình trên vách và đến bàn thờ thắp nhang cho mẹ và khóc. Cô đơn, cô đơn đến khủng khiếp ba có biết không? Giá có mẹ nhỉ, ít nhất con cũng có người để tâm sự.

Mọi chuyện của con bắt đầu từ năm cuối cấp 3, con có một người bạn than, thân lắm, thân đến mức độ người này chưa muốn nói gì thì người kia đã biết là muốn nói điều gì rồi. Biết làm sao có thể nói cho ba và các anh hiểu về tình bạn ấy nhỉ. Thế rồi từ tình bạn học trò đã chuyển sang thành một cung bậc tình bậc khác, nó bùng cháy và nuốt chửng cả hai đứa chúng con chìm vào trong ấy. Con không thể cắt nghĩa được, rất khó giải thích ba à, nhưng có lẽ chỉ những người như chúng con mới cảm nhận được thôi.

Từ cấp3 sang đến đại học, tình cảm của chúng con ngày càng tăng lên và đến một ngày thì chúng con nhận ra rằng sẽ không bao giờ có thể xa nhau được, kể cả khi sống lẫn khi chết, thật ra đấy chính là tình yêu, con xin khẳng định với ba như vậy. Nhưng ba ơi, nay thì hết rồi, hết tất cả rồi. Mặc dù con đã quỳ xuống để van xin ba và các anh hãy tha thứ nhưng vẫn không được, tại sao mọi người có thể độc ác với chúng con như thế. Có lẽ vì ba và các anh thù ghét bạn con hay là thù ghét những người như con để đến nỗi làm cho bạn của con xấu hổ, tuyệt vọng, phải bỏ trường lớp gia đình ra đi. Ba đã chặn bạn của con tất cả nẻo đường về, ba làm gì hả ba?

Con biết ba rất thương con, chính vì thế mà con không bao giờ dám oán trách ba cả, chỉ có điều những việc mà bà và các anh làm và cho rằng vì con, cho con, thật ra chính là đâm một mũi dao vào trái tim của con mất rồi. Như con đã nói, làm sao ba và các anh có thể hiểu được những nỗi cô đơn trống vắng, sống trong bóng đêm của sự hổ thẹn, sợ hãi của những kẻ như chúng con. Thật ra đó là một nỗi bất hạnh suốt một đời người và cả sự cay đắng nữa ba à. Hết rồi, con mỏi mệt và tuyệt vọng quá ba ơi. Khi con buộc phải làm điều này thả ta là con quá tàn nhẫn đối với ba và các anh. Con van xin mọi người hãy hiểu và tha thứ cho con. Con đi về với má đây thưa ba, chỉ có điều an ủi duy nhất là trong chuyến đi này con không cô đơn một mình vì có bạn cùng đi, hy vọng ở thế giới bên kia chúng con sẽ không bị xua đuổi khinh rẻ như ở thế giới bên này, sẽ tốt đẹp hơn.

Vĩnh biệt ba và các anh. Nếu ba thương con thì lần cuối con xin ba hãy thương bạn con như con, tất cả chúng con đều là con trai của ba”.

Một ngày cuối mùa mưa năm 1999, có mấy cán bộ Công an tìm đến công ty của tôi. Họ cho biết có phát hiện thấy xác của hai thanh niên trẻ tự tử chết ở một phòng trọ trên Đà Lạt. Qua lá thư để lại họ biết tôi là cha của một trong hai nạn nhân nên đến để báo tin.

Sau khi con trai út của tôi trốn đi một lần nữa thì tôi đã linh cảm có điều gì chẳng lành. Thế nhưng tôi không hề chờ đợi một sự thật phũ phàng đến như thế này.

Thật ra lúc đó tôi và các anh của nó cùng gia đình thằng bạn trai của nó đã ngồi lại với nhau. Trò chuyện, chúng tôi hiểu nhau và đều thông cảm cho nỗi đau của cả hai gia đình. Chúng tôi cũng bắt đầu hiểu hơn về những đứa con trai của mình, và đều thống nhất rằng cho chúng nó thời gian để chúng nó quay trở về nhà. Sẽ có những buổi nói chuyện nghiêm túc hơn để nhìn nhận thật sự là điều gì đã xảy ra với chúng nó và hy vọng sẽ tìm được lối thoát trong sự hiểu biết, cảm thông.

Thế nhưng tất cả đã quá trễ rồi cháu Tấn ơi, biết nói gì đây hả cháu? Qua cuốn tiểu thuyết của cháu, tôi thấy rằng cháu rất hiểu về những người đồng tính, vậy giờ đây tôi mong nhận được ở cháu một lời khuyên với người cha đau khổ bất hạnh này. Phải chăng chính là quả báo của đời người, gieo thì phải gặt những điều ác do chính mình làm mình chịu. Không, tôi chẳng tin chuyện nhân – quả, hãy nhường đức tin ấy cho người có niềm tin. Tuy nhiên tôi hiểu rằng cái giá mà tôi phải trả chỉ vì sự ích kỷ mà không chịu hiểu con trai mình, vì danh sự của gia đình và bản thân, vì sự cố chấp sĩ diện không đáng có. Rất tiếc, bài học quá đắt và quá đau xót, chỉ khi tôi nhận được ra điều này thì con trai yêu quý của tôi đâu còn trên đời này nữa. Giá tôi hiểu con tôi hơn, chịu cảm thông với nó hơn và điều cuối cùng tôi nghiệm ra, đó là đồng tính luyến ái đâu có là điều gì ghê gớm đáng sợ lắm đâu mà chúng ta cứ phải né tránh, xua đuổi, thậm chí là thù ghét khinh bỉ… tiếc làm sao khi tôi hiểu ra được điều đó thì tất cả đã quá trễ rồi, con tôi đã chết rồi, cả hai đứa con trai của tôi đã chết rồi cháu Tấn ơi.

Nay tôi đã nghỉ hưu. Chiều chiều tôi hay ra sân ngồi một mình ngắm cây sứ hoa đỏ trước nhà. Trước con trai út của tôi hay ra đây ngồi để ngắm cảnh và chờ tôi đi làm về. Mỗi khi tôi xuống xe, nó reo lên ” Ba”, vui mừng chạy lại đón, nũng nịu ngả đầu vào vai tôi và cùng tôi đi vào nhà, trò chuyện sôi nổi, nay còn đâu. Sứ mùa rụng lá, những cành cây khẳng khiu nhìn sao giống như hình dáng của một con người đang dang tay hướng lên trời cầu cứu trong cô đơn, tuyệt vọng.

Chúc cháu mạnh khỏe, tiếp tục sáng tác thật tốt, thật dồi dào.
Một bạn đọc già thân thiết.”

_______________________________________________________________________

Sau khi đọc bài này ta đã tự hỏi rằng k bik ba mẹ của ta có giống vậy k?? Và nếu ta k phải là nữ mà là nam và cũng là đồng tính thì ba mẹ ta sẽ làm gì??? 0_o…………………….


Về Đầu Trang Go down
Namikaze_Chiori
Anbu
Anbu
Namikaze_Chiori

Warning :
Hãy đọc và suy ngẫm!!! Empty0 / 1000 / 100Hãy đọc và suy ngẫm!!! Empty

Status : Happy
Clan : Gintama
Sex : Nữ Zodiac : Aries
Tổng số bài gửi : 3224
Ngày tham gia : 30/12/2008
Tuổi : 27
Tiền đồng : 9136
Danh tiếng : 80
Medal : Hãy đọc và suy ngẫm!!! Ee0c13aafd64 Hãy đọc và suy ngẫm!!! 13122ft9 Hãy đọc và suy ngẫm!!! Medal12
Pet : Hãy đọc và suy ngẫm!!! C21

Hãy đọc và suy ngẫm!!! Vide
Bài gửiTiêu đề: Re: Hãy đọc và suy ngẫm!!!   Hãy đọc và suy ngẫm!!! I_icon_minitime2011-04-21, 19:24

Đoạn đầu đọc cái này, Chio thật sự ko thể hiểu nổi người cha. Đồng tính luyến ái? Gay? Bóng? Nó có gí kinh tởm à? Trai với trai yêu nhau có gì sai trái, kinh tởm đến mức như thế à?

Tình cảm là một thứ mình sẽ ko bao giờ nén lại được, nếu như là chỉ là "mốt" gay thì làm thế còn đáng là chấp nhận. Nhưng với một tình yêu trong sáng, thật lòng và đẹp đã như cậu trai út ấy .... sao mà có thể chưa cá8t đc chứ? Sao ng` cha ấy ko thể hiểu rằng anh ấy đã phải chịu đựng, sống trong sự che dấu, cô độc và đau khổ.

Ko cho kon kết bạn, ko hiểu con, kon là một ng` yếu đuối cần một bờ vai để tựa lên... Thế mà đến khi con mình biết đến tình yêu thì lại cấm đoán. Tình yêu đồng giới thực chất đó mới chính là tình cảm thật sự, cái đẹp thật sự trong tình yêu. Bệnh hoạn? Nghiêm trọng? Nếu nói vậy thì cả đời nó là bệnh hoạn và nghiêm trọng đấy.

Chio thật sự... ko biết nói gì cả.... đến khi ng` cha nhận ra mọi thứ thì đã quá muộn rồi.
Chio ko chỉ là một Yaoi Fangirl, mà còn là một ng` ủng hộ đồng tính luyến ái. Chio ko phải là ng` đtla (đống tính luyến ái) nên ko thể hiểu hết đc... nhưng mà đọc xong cái này... cảm xúc nó lên nhiều lắm...

Buồn có, giận dữ có.... haizz.....
Về Đầu Trang Go down
thanhmeovn
~^ Hokage ^~
~^ Hokage ^~
thanhmeovn

Warning :
Hãy đọc và suy ngẫm!!! Empty2 / 1002 / 100Hãy đọc và suy ngẫm!!! Empty

Status : Silly
Clan : Uzumaki
Sex : Nữ Zodiac : Libra
Tổng số bài gửi : 583
Ngày tham gia : 05/06/2008
Tuổi : 30
Tiền đồng : 7918
Danh tiếng : 23
Medal : Hãy đọc và suy ngẫm!!! Ee0c13aafd64 Hãy đọc và suy ngẫm!!! 10782zn6Hãy đọc và suy ngẫm!!! Medal12
Pet : Hãy đọc và suy ngẫm!!! Nekokiku3

Hãy đọc và suy ngẫm!!! Vide
Bài gửiTiêu đề: Re: Hãy đọc và suy ngẫm!!!   Hãy đọc và suy ngẫm!!! I_icon_minitime2011-04-21, 22:01

*thở dài*

Chung quy thì cũng là cái sự cổ hủ nó hại người mà thôi.

Cái gì gọi là "quy luật tự nhiên"? Cái gì gọi là "luật pháp chỉ công nhận cuộc hôn nhân của nam và nữ"? Và... cái thứ tình cảm giữa những người đồng giới; cũng hạnh phúc, cũng đắng cay, cũng hy sinh... cũng yêu. Vậy tại sao nó không được công nhận?

Câu chuyện này khó có thể nói ai đúng ai sai. Vì cái nếp nghĩ "nối dõi tông đường" và "con mình tuyệt đối phải yêu một cô gái" đã tràn lan, ăn sâu vào tâm tưởng của người lớn rồi. Họ khó có thể bắt kịp cách nghĩ của thời đại (mà thực sự cách nghĩ thời đại cũng còn nhiều người coi khinh người đồng tính lắm). Còn những đứa con thì không thể chối bỏ tình cảm, chối bỏ cuộc sống riêng của bản thân để đi theo cái lối mòn tư tưởng ấy được. Thảm cảnh xảy ra, âu cũng là tất yếu.

Nhưng bản thân mèo thấy, xã hội hiện nay cũng đã mở rộng rất nhiều rồi. Tuy không phải tất cả, nhưng cũng đã có rất nhiều người mở lòng với "tình yêu đồng tính". Hãy cứ chỉ hy vọng và cố gắng truyền đạt sự rộng lượng này. Dần dà rồi sẽ tốt hơn thôi...

Mong rằng những câu chuyện như trên sẽ ngày càng ít đi...

Dạo gần đây mèo cực kì anti tình yêu nam nữ nửa vời... Lên giường rồi kick nhau; cưới nhau chừng 1 năm rồi ly dị; yêu nhau vì vật chất; yêu nhau vì vẻ ề ngoài; coi phụ nữ là cái máy đẻ;... Có lẽ vì thế mà mèo càng thấy thương cho những người đồng tính, yêu nhau thật lòng nhưng vẫn chưa được thừa nhận hoàn toàn...
Về Đầu Trang Go down
http://meomeoworld.wordpress.com/
Kururo Saruko
~^ Hokage ^~
~^ Hokage ^~
Kururo Saruko

Warning :
Hãy đọc và suy ngẫm!!! Empty4 / 1004 / 100Hãy đọc và suy ngẫm!!! Empty

Status : Alone
Clan : Uchiha
Sex : Nữ Zodiac : Aquarius
Tổng số bài gửi : 4437
Ngày tham gia : 03/07/2008
Tuổi : 31
Tiền đồng : 10613
Danh tiếng : 75
Medal : Hãy đọc và suy ngẫm!!! Ee0c13aafd64 Hãy đọc và suy ngẫm!!! 13122ft9 Hãy đọc và suy ngẫm!!! Medal12 Hãy đọc và suy ngẫm!!! Medal80bu1
Pet : Hãy đọc và suy ngẫm!!! Wolfv

Hãy đọc và suy ngẫm!!! Vide
Bài gửiTiêu đề: Re: Hãy đọc và suy ngẫm!!!   Hãy đọc và suy ngẫm!!! I_icon_minitime2011-04-21, 23:07

Tớ không trách ông bố ấy nhưng cũng ko đồng ý với thái độ của ông ấy. Tớ hiểu ông ấy nghĩ gì. Là đàn ông, nhất là đàn ông trong quân đội, thì cái lòng tự trọng luôn cao ngất trời. Vì thế nên khái niệm người đồng tính thì đã bị coi là kinh tởm, là ghê rợn, là bệnh, ám quẻ... Đơn giản vì "phái mạnh thì phải yêu và bảo vệ phái yếu, ko có chuyện phái mạnh yêu nhau được!" Trên đời này người ghê tởm gay nhiều vô kể! Gay không được tính là con người mà bị coi là súc vật, động vật hạ đẳng và bị người đời dè bỉu. Lời giải thích cho việc này là "vì thấy nó không giống đồng loại như mình nên tẩy chay nó, không cho nó sống như con người".

Bản thân tớ thì hiểu chính xác mấy cái con người cổ hủ hô hào dè bỉu đẩy người đồng tính ra khỏi cuộc đời nghĩ cái mẹ gì. Tớ có một chuyện nhỏ thế này: Ở gần tớ có một cô bạn khá xinh xắn và giỏi giang nhưng tính khí thì ko bình thường lắm. Ko hiểu sao tớ rất yêu quí cái bạn đấy. Tớ không chịu nổi khi bạn ấy buồn khóc và nói rất nhiều chuyện để thấy nụ cười của bạn ấy. Phải nói là tớ rất thích cái nụ cười xinh xắn của bạn ấy. Dạo gần đây nhiều chuyện xảy ra, tớ mới nghĩ "Chả lẽ mình hay nó là les!?". Thế nhưng mà lòng tự trọng của tớ ko cho phép chuyện đấy xảy ra. Tớ vốn được mệnh danh là boy-stalker (bởi 1 số người) mà tại sao lại phải lòng con gái được? Riêng cái suy nghĩ đấy thôi đã đủ thấy lí do tại sao lại những kẻ anti-đồng tính tồn tại. Tớ ko nói tớ là les và càng khẳng định tớ ko phải là les! Tớ là bi! Đây chỉ là ví dụ tớ lấy ra để cho thấy suy nghĩ của người ta trong xã hội thôi! Tớ ủng hộ tình yêu đồng tính (nhưng tớ vẫn thẳng!)! Đó là tình yêu đẹp! Tình yêu chân chính thì dù giới tính có đảo lộn thế nào nó vẫn đẹp. Kể cả anh chàng nào đó có muốn mi cô ngựa của anh ta giữa bàn dân thiên hạ thì tớ vẫn thoải mái cười đồng ý. Đó là tình yêu chân chính cơ mà? Đúng ko? Nếu họ đã muốn vậy rồi thì tại sao ko tôn trọng quyết định của họ? Rõ ràng là xã hội VN còn lắm điều khó chịu khiến con người khổ mà không thể nào sửa chữa được! "Sợi dây kinh nghiệm ở VN là thứ rút mãi không bao giờ hết", có người đã nói thế. That shows how corrupted the people around us are.

Qua đây tớ cũng đề nghị toàn mem 4rum ta post bài của Moko lên khắp các diễn đàn và mạng xã hội mình đang tham gia để tuyên truyền cho người ta hiểu và thông cảm hơn với tình yêu BL của chúng ta. Chúng ta ủng hộ yaoi, dammei và dân đồng tính mà, phải ko? Wink

P.s cho Moko: Sao bao giờ tìm được cái gì lạ lạ mới vào 4rum làm vài câu là sao? ="='
Về Đầu Trang Go down
Sponsored content




Hãy đọc và suy ngẫm!!! Vide
Bài gửiTiêu đề: Re: Hãy đọc và suy ngẫm!!!   Hãy đọc và suy ngẫm!!! I_icon_minitime

Về Đầu Trang Go down
 

Hãy đọc và suy ngẫm!!!

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Về Đầu Trang 
Trang 1 trong tổng số 1 trang

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
SasuNaru Club (SNC). :: All About Life :: Trà quán Ninja-
Create a forum on Forumotion | Nghệ thuật | Mangas | ©phpBB | Free forum support | Báo cáo lạm dụng | Thảo luận mới nhất